Bà Larson?


Sẽ...


Sẽ không còn lâu nữa đâu, bà Larson.


Anh ấy đang chịu đau đớn sao?


Không, không. Sẽ không còn cơn đau
nào tới với chồng bà nữa.


Ông ấy đã được dùng thuốc an thần.


Được rồi. Tôi nghĩ tôi sẽ đưa
Hal bé nhỏ vào đó.


Không, không. Tôi không nghĩ
đó là một ý kiến hay.


Với tất cả những loại thuốc giảm đau đó,


ông ấy không thật sự là bản thân mình nữa.


Nghe này, tôi nghĩ con trai tôi có quyền
nói tạm biết bố của nó.


Ý tôi là, ông ấy là
cả thế giới đối với nó.


Chà, vậy hãy theo ý bà.


Y tá?


Vâng, Mục sư Larson?


-Cô có thấy người cao bồi không?
-Cao bồi?


Người cao bồi đã cho tôi bài hát
ở Thị trấn Pudding?


Được rồi. Tôi nghĩ đã tới lúc
hạ chai móc phin xuống rồi.


Mục sư Larson, con trai ông đang ở đây.


Ồ chắc rồi. Cho nó vào đi.


Các cô? Một chút riêng tư nhé.


(wheezy coughing)


Bố?


Là con đây bố. Hal.


Oh.


Bố mừng là con ở đây, con trai.
Bố có vài điều muốn nói với con.


Đầu tiên, bố muốn con hứa rằng dù
con có làm gì trong đời mình,


con sẽ không làm với chuẩn mực thông thường.


Vâng, thưa bố.


Thứ hai, đừng thỏa mãn
với các loại phụ nữ thông thường


Huh?


Đừng làm việc bố đã làm.


Bố kết hôn vì tình yêu, và mẹ con
Betty đúng là một cơn ác mộng.


Nhưng bố, tên của mẹ là Marian.


Nghe bố đây. Bố đang trao cho con kiến thức quý giá.


Và thứ ba, tìm cho con


một người đẹp cổ điển


với bộ mông hoàn hảo, và thật sự nóng bỏng.


Điều đó sẽ làm cho con
có giá trị với Chúa. Tất cả nằm trong này.


Phải, đúng vậy.


Tất cả là về một bộ mông trẻ trung nóng bỏng.


Bộ mông trẻ trung nóng bỏng.


Con sẽ làm bố tự hào, thưa bố.


(* ''Members Only'' by Sheryl Crow)


* Uncle Larry's hooked on ice again


* He seems to be stuck in the '80s


* He wears his Members Only jacket


* Cos he thinks it turns on all the ladies


* And all the white folks shake their asses


* Looking for the two and four


* l'll have mine in martini glasses


* Cos l can't take it any more


* These are the days of empty kitchens


* The rise and fall of Mary Ellen's hair do...


Đồ con lừa, anh không nghe tôi nói dưới đó sao?


Tôi không liên quan gì với anh hết,
đồ say xỉn.


Em đã nói với anh "Biến đi."


-Có gì vậy, Mauricio?
-Chào, Hal.


-Đám đông tối nay thế nào?
-Tốt. Tôi làm quen được vài em đấy.


-Tôi mời anh uống gì nhé?
-Tôi sẽ không nói không đâu.


Hai bia.


-Hai chai Bud ha?
-Hai chai Bud.


Chà, tôi không nghĩ là sẽ gặp anh ở đây?
Cô gái mới Loni của anh đâu rồi?


- Lindy.
- Lindy.


-Cô ấy...
- (bartender)-Của các anh đây.


Thật ra, tôi đã không nói với
cô ấy là tôi ra ngoài tối nay.


Sao vậy? Mọi thứ với hai người ổn chứ?


Phải, hơi quá ổn một chút,
nếu anh biết tôi đang nói gì.


-Vậy có nghĩa là sao?
-Mọi thứ trôi qua thật quá nhanh.


Chà, tôi rất tiếc khi nghe điều đó.
Sao cô ấy lại bỏ anh?


- Không phải. Tôi bỏ cô ấy.
- Anh bỏ Loni sao?


- Lindy.
- Anh điên sao? Lindy thật tuyệt vời.


Chỉ bề ngoài thôi, nhưng khi anh biết cố ấy
rõ hơn, thì đó là cả một câu chuyện dài.


Vậy sao? Việc đó thế nào?


Chúng tôi đang ngồi đó, anh biết đấy,
và cô ấy để chân trần trên sô fa,


và tôi để ý thấy ngón chân thứ hai của cô ấy,
dài hơn ngón cái nửa insơ.


- Vậy thôi sao? Anh chia tay vì vậy sao?
- Này, tôi không cần thứ trò hề đó.


Chà, cô ấy không thể giũa ngón chân
đó hay làm gì khác sao?


Gì chứ, rồi tôi sẽ hẹn hò với một cục u sao?


Tôi bắt đầu nghĩ chúng ta là kẻ xúi quẩy ở đây.


- Anh tự nói với mình đi, anh bạn.
- Gì cơ, anh được thăng chức rồi sao?


Tôi chưa nghe quyết định cho tới ngày mai, nhưng
đoán xem ai đang chính thức hẹn hò với Jill.


Jill? Cô hàng xóm Jill hả?
Anh hẹn hò với Jill, hàng xóm của anh hả?


Và thật sự thì cô ấy không ghét tôi.


Ra ngoài đi!


Anh là người đàn ông may mắn nhất trên hành tinh.
Vậy anh còn làm gì ở đây?


Cô ấy tiếp khách tới 11 giờ. Tôi nên đi thôi.


Tôi sẽ cố bắt kịp cô ấy trên đường về nhà,
để xem cô ấy có muốn đi uống gì không.


Nếu tôi biết anh, cô ấy sẽ nhận được không chỉ thế đâu.


Gặp lại anh sau.


- Em đã nói là không.
- Không ư? Tại sao?


Em không muốn đi uống gì đó với anh. Em muốn
về nhà. Việc đó quá khó hiểu với anh sao?


- Có chuyện gì vậy? Em đang giận sao?
- Không, em không giận. Em chỉ...


Thôi nào, nói tiếp đi. Em biết gì không?
Dù đó là chuyện gì, chúng ta cũng phải giải quyết nó.


Hal, em không thấy anh thu hút.


Vậy thì sao? Em nghĩ tất cả mọi người hẹn hò
với nhau vì họ thu hút nhau sao? Hãy thực tế đi.


Họ thực sự thu hút nhau
ngay từ lúc bắt đầu.


Ồ, thôi nào. Việc đó nghe như
âm thanh nhảm nhí của Thời đại Mới.


Có lẽ với vài người
thì có một chút tia sáng ngay lúc đầu,


nhưng hầu hết, việc thu hút nhau
là ở giai đoạn sau đó. Chà!


Sao? Vậy thôi hả?
Chỉ thế thôi, chúng ta chia tay sao?


Chà, chúng ta chưa bao giờ thực sự hẹn hò.
Chúng ta chỉ mới có một ngày thôi.


Thôi nào. Này, hãy ở cạnh nhau năm ngày thôi.
Đó là tất cả những gì anh cần.


- Sao anh lại cần tới năm ngày?
- Ngày mai anh sẽ nhận quyết định thăng chức.


Sẽ có tiệc tùng, bữa tối,
cái này, cái kia. Bây giờ anh cần em.


Hal, anh sẽ rất bận rộn,
anh sẽ không có thời gian để nghĩ tới em nữa.


Làm sao anh có thể không nghĩ tới em được?
Em sống ngay bên cạnh mà.


Em không biết, Hal.
Có lẽ anh nên nghĩ tới việc chuyển nhà đi.


Hal, chúng tôi đã ra quyết định
về vị trí bán sỉ đó.


Phải! Thật đúng lúc, Dave.


Chúng tôi đã quyết định chọn cô gái tới từ Merrill.


Cô ấy là một tài năng đã được chứng minh. Một nhà sản xuất lớn.


- Tôi rất tiếc, anh bạn.
- Không, thật...


Cô gái đó là một tài năng đã được chứng minh.
Ông phải làm gì chứ?


- Hal, tôi rất tiếc.
- Phải, cám ơn.


- Đáng lẽ cậu phải nhận được vị trí đó. Cậu xứng đáng với nó.
-Không, tôi không xứng.


Tôi đã không đặt họ vào tình thế
khi họ phải thăng chức cho tôi hoặc mất tôi.


Đó là một bài học tốt.
Làm mọi người thấy cậu là người cần thiết, đó là chìa khóa.


Và để tình hình tệ hơn,
Jill đã bỏ tôi tối qua.


Bỏ anh hả? Anh không cần hẹn hò
mới bị đá sao?


- Vậy nghĩa là sao?
- Chà, tôi chỉ nghĩ nó là...


Dù sao, sao anh lại quan tâm nhiều vậy?
Jill không thích hợp với anh và anh biết vậy.


Sao cô có thể nói vậy? Cô ấy thật hoàn hảo.


Khi nào thì anh mới hiểu?
Họ chỉ là những phân tử được định hình thôi.


Và nhân tiện, ngực của cô ta cũng không phải đồ thật nữa.


Chà, tôi có thể ôm chặt nó.
Vậy là đủ thật với tôi rồi.


Hal, tôi không hiểu sao một gã


dễ thương và trung thành và rông lượng như anh
lại có thể có một thói xấu như vậy.


Ông đang nói gì vậy?


Anh không thấy là việc chọn các cô gái
chỉ bằng ngoại hình không phải là cách tốt nhất sao?


Tôi có phải xin lỗi
vì có những tiêu chuẩn cao không?


Những tiêu chuẩn cao hả? Trong năm năm
trời tôi biết anh, mỗi phụ nữ -


Tôi nên nói mỗi cô gái - mà anh theo đuổi
đều hoàn toàn nằm ngoài tầm với.


- Việc đó nghĩa là sao?
- Cô ấy không có ý gì hết.


Cô ấy chỉ nói là
trông anh không phải kiểu đẹp trai như thế.


Ồ! Tôi đã nghĩ cô ấy ám chỉ
điều gì đó độc ác.


Không.


Này, đó là anh. Anh là chuyên gia cố vấn trên tivi.


- Vâng, Tony Robbins. Rất vui được gặp anh.
- Phải! Ôi trời!


Vậy là, chà! Anh cho lời khuyên
về vấn đề gì đó mà tôi quên rồi.


- Tổng thống Clinton? Mandela?
- Không, không.


- Gorbachev?
- Không, không. Pamela Anderson.


Phải không? Đúng vậy! Bắt tay tôi cái nữa nào.


Chà! Anh bạn, nhìn tay anh xem!
Cứ như đang chộp một nải chuối vậy.


Và những chú chó này nữa . Chúng bự thế nào?


- Cỡ 16, anh bạn.
- Thánh thần ơi.


- Vậy chắc anh phải làm ăn với phụ nữ giỏi lắm.
- Chỉ một lần thôi.


- Thật sao?
- Yeah.


(chuckles)


Nghe có vẻ cô ấy nóng bỏng đấy!


- Đó là một quý cô tuyệt vời.
- Tôi chắc là vậy.


- Vậy, anh đang làm gì trong thị trấn của tôi vậy?
- Chúng tôi đang có một hội nghị ở đây.


Tôi giúp người ta giải quyết những thử thách
trong cuộc sống để có giá trị và lòng can đảm hơn.


Đó là lãnh vực của tôi, lòng can đảm. Tôi thử..


Bám vào một giây. Anh bạn, bám vào.
Thang máy chỉ dừng lại thôi. Thật lạ.


- Anh bạn, phải. Vậy chúng ta...?
- Bám vào.


- Anh ổn không? Tôi ổn.
- Anh ổn chứ?


Vâng, vâng. Tôi chỉ cảm thấy hơi nhức đầu.


Khi cô ấy bỏ tôi. Thất bại. Không có cả một
cử chỉ nhã nhặn như đồ uống được khui.


- Đồ uống được khui?
- Anh biết đó, một thứ..


Để xóa cơn đau. Thứ dễ thương
mà anh thường giục đi.


Nghe có vẻ như anh đã có
những mối quan hệ thật lạ.


Phải. Anh thấy đó, vấn đề là tôi hơi kén cá chọn canh.


- Ý anh là sao, "kén cá chọn canh"?
- Chà, ví dụ như là, tôi thích họ thật trẻ.


Giống như, anh có thấy Paulina xuất hiện
lần đầu trong tờ rơi của báo Sports Illustrated chưa?


- Anh đang tìm một cô gái trẻ kiểu như Paulina sao?
- Khuôn mặt đó, nhưng với cái đèn pha tốt hơn.


Anh biết gần đây cô ấy
tỏa ra ánh sáng mờ mờ thế nào không?


Vẻ rạng rỡ của Heidi Klum. Và răng của cô ấy.


Hay kiểu Britney Spears cũng được.
Ngực cô ấy thật tuyệt.


Nhưng cô ấy là người hơi có cơ bắp.


Thật ra, anh biết gì không? Mông của cô ấy
được đó, nếu cô ấy có một cái khung tốt hơn.


Giống như Michelle Pfeiffer
quay lại khi cô ấy tham gia phim Grease 2.


Nhưng cô ấy phải hay cười
hơn Mechelle một chút.


Giống như Rebecca Romijn-Stamos,
trước khi đóng Stamosed.


Nhưng không ốm như thế. Ai đó đẫy đà
hơn như Heidi, nhưng không phát âm như thế.


Anh biết kiểu phát âm thế đấy: yah-yah-yah-yah.


Vậy thật sự nhanh quá. Anh biết tôi
đang nói gì mà. Một người như thế đấy.


Anh không nghĩ là anh hơi nông cạn
trong cách nhìn phụ nữ sao?


Chà, không đâu. Ý tôi là, anh biết đó,
tôi thích cô ấy hơi thiên về văn hóa và cả phóng khoáng nữa.


Được rồi, tình huống giả thuyết như thế này.


Anh thích cô nào hơn, một cô thiếu
một bên ngực hay thiếu một bên não?


Ôi, thật kinh khủng. Thật kinh khủng.


Một bên ngực còn lại thế nào? Nó có lớn không?


- Quan hệ của anh với bố mẹ anh thế nào?
- Xuất sắc. Ý tôi là, mẹ tôi rất hài hước.


Bà đi đánh gôn mỗi buổi chiều.


Thật ra, tôi không nhớ bố tôi rõ lắm.
Ông ấy mất khi tôi mới chín tuổi, nên...


Nếu anh đã chín tuổi, anh nên nhớ nhiều thứ.


Phải, nhưng tôi không nhớ.


Mẹ tôi nghĩ tôi có thể bị chấn thương
bởi toàn bộ sự sự việc.


Dù sao, tất cả những gì tôi nhớ là, ông ấy rất tuyệt.


Ông ấy là một người tuyệt vời,
và tôi thật sự yêu ông ấy, nhưng...


Tôi rất tiếc vì anh đã mất ông ấy.
Nghe này, tôi biết anh có một trái tim vĩ đại.


Anh chỉ là hơi quan tâm quá mức
tới vẻ ngoài của mọi người.


- Hal Larson, tôi sẽ giúp anh một việc lớn.
- Thật sao?


Nó sẽ hoạt động thế này. Từ giây phút này trở đi,
dù bất cứ ai anh gặp trong tương lai,


anh cũng sẽ chỉ thấy điều bên trong họ mà thôi.


Nên anh sẽ phản ứng với việc đó, vì việc đó,
anh bạn của tôi, mới chính là vẻ đẹp đích thức.


Được rồi Tony, tôi nghĩ
anh hơi bị sốt vì ở chỗ chật hẹp rồi.


Chờ đã. Nếu tôi nói với anh thế này thì sao,


anh có thể có những phụ nữ đẹp nhất trên đời
và họ thật sự muốn anh thì sao?


- Việc này giống như điều anh thường làm trong các buổi họp sao?
- Không, không, việc này rất đặc biệt.


Đây là việc giữa anh và tôi thôi.
Đứng lên và tôi sẽ chỉ cho anh thấy.


Giờ, anh đã có một kiểu mẫu khi nhìn phụ nữ
và đánh giá họ từ bên ngoài.


Chúng ta phải phá vỡ kiểu mẫu đó.
Vậy đã có lúc nào


khi anh nghĩ anh đặc biệt nông cạn với một
người phụ nữ, và anh nghĩ là anh sẽ khá hơn chưa?


- Lúc nào cũng vậy.
- Lúc nào cũng vậy.


Có một giây phút đặc biệt nào
mà anh thật sự nông cạn không?


- Ồ có, có một lần.
- Hãy nghĩ về nó.


Ma quỷ, hãy ra đi!


- Anh làm cái quái gì vậy, tay chuối?
- Cứ chờ đã.


- Chúng ta phải làm hệ thống thần kinh của anh choáng váng.
- Ồ phải. Tôi xin lỗi.


Tôi không chỉ nói về điều đó. Đây là điều
tôi muốn anh làm. Hãy thư giãn một chút.


- Tôi sẽ không làm vậy nữa.
- Ý tôi là không phải là "tay chuối" nữa.


Nhắm mắt lại. Hãy thư giãn. Và tôi muốn anh
tưởng tượng anh đang ngồi trên bãi biển.


Đó là một ngày ấm áp và mặt trời
mới bắt đầu lặn xuống.


Và anh đang nhìn vào mắt của một người phụ nữ,
và anh cảm nhận được trái tim cô ấy.


Anh đang thấy tâm hồn cô ấy.


Anh cảm nhận được tinh thần của cô ấy.


Đúng vậy. Đúng vậy.


Xuất sắc. Xuất sắc.


Taxi!


Oh.


Tôi xin lỗi. Tôi đã nghĩ..


Không, đó là lỗi của tôi. Tôi đã không thấy cô.
Đây là xe của cô. Tôi sẽ bắt chiếc sau.


- Được rồi.
- Được.


Nghe này, tôi đi hướng về Phía Đông.


- Anh có muốn đi chung, hay...?
- Phải!


Phải, vậy hãy đi chiếc này.
Thật tuyệt. Cám ơn cô. Tuyệt vời.


- Tới đâu?
- Trung tâm Phía Đông, làm ơn.


Tôi cũng vậy.


- Gì vậy?
- Ồ. Hả? Xin lỗi. Tôi chỉ...


Ý tôi là, chà, cô thật đẹp.


Phải, đúng rồi. Trời,
mọi người ở thành phố này đều thích nịnh vậy sao?


Tôi nhận ra là cô không ở quanh đây.
Cô từ đâu tới?


- Boston.
- Bean Town.


Hoa quả du dương.


Càng ăn nhiều, càng thổi kèn nhiều.


Vậy, cô tới đây để chụp ảnh hay gì đó phải không?


- Chụp ảnh sao?
- Ý tôi là, cô chắc là người mẫu, phải không?


Bà của tôi không khỏe lắm, nên tôi
nghỉ một năm ở trường để tới giúp bà.


Ồ. Giúp đỡ bà. Hay quá.


- Cám ơn anh.
- Yeah.


Bye.


Vậy, rất vui đã bắt kịp cô.


Nghe này, à..Tôi biết cô sẽ nghĩ là tôi
hơi điên rồi khi hỏi, nhưng....


Gì cơ?


Chà, khi cô còn ở thị trấn,
ý tôi là, cô biết đấy...


nếu cô muốn nghỉ ngơi một chút trong việc
chăm sóc người bà già yếu của cô,


cô biết đó, chúng ta có thể...


- Chắc chắn rồi. Ý tôi là...
- Thật sao?


Anh đang đùa sao? Vâng! Việc đó thật là...


Tôi thật sự rất thích, nếu...


Được rồi. Vậy tôi nên xin số điện thoại của cô.


Không, không. Tôi sẽ xin số của anh, vì...


-- Đó là may mắn của tôi, anh sẽ làm mất nó, vậy nên...
- Ồ. Tôi hiểu.


Rất hài hước. Cô tóm được tôi rồi.
Thật là...Không, rất tốt.


Cô có thể chỉ cần nói không,
nhưng cô lại đi thêm một dặm nữa. Thật là tàn nhẫn.


Tôi không cần thứ này.
- Uh...


Cái gì?


- Tôi thật sự muốn có số của anh.
- Ồ, tôi xin lỗi!


Tôi không biết cái gì...Thật là ngốc.
Tôi đã nói gì đó...


Tôi đã nghĩ ý cô là...Không vấn đề gì. Phải. Phải.


Đây là số điện thoại của tôi,
và đây là địa chỉ email.


- Email. Thật là...
- Phải. Rất buồn cười.


- (Mauricio) - Xin chào?
- Anh bạn, mặc đồ đi. Chúng ta ra ngoài.


(* ''Roy's Toy'' byJeffBeck)


Gã Robbin này cho anh liệu pháp tâm lý
khi anh ở trong thang máy sao?


Phải. Và rồi - nghe việc này đi -


anh ta làm gì đó với tôi
để tôi gây hấp dẫn với phụ nữ hơn.


Lúc đó tôi nghĩ đó là một trò đùa.


Nhưng chiều nay, người phụ nữ
đầu tiên tôi gặp đã tới với tôi.


- Có thể là tình cờ thôi.
- Phải, nhưng không. Việc này rất khác.


Cứ như cô ta phát điên vì tôi
hay gì đó.


Tôi nghĩ có thể nói chuyện với anh ta làm tôi
thấy tự tin hơn, tôi thật sự thấy tự tin hơn đấy.


Chết tiệt. Xem ai kìa.


Sao vậy?
Anh có vấn đề với Walt hả?


- Anh không có sao?
- Không. Sao tôi lại phải có chứ?


- Anh không thấy muốn phát bệnh với cái trò đó sao?
- Phát bệnh với cái gì?


Cả mớ " Tôi đi dạo bằng cách bò
nên tôi làm chủ thế giới" nhảm nhí đó.


Và cả sự kiêu căng dỏm đó nữa.


Ôi trời...Tha cho gã đó một chút đi!
Anh ta có xương sống được chẻ đôi!


- Anh ta chỉ chơi đùa với bàn tay mà mình được cho tôi.
- Phải. Hắn tới kìa.


- Tôi thấy hình như có hai người cần thắt lưng ở đây.
- Chào, Walt. Anh thế nào?


Trông tôi có vẻ như
tôi đang có điều gì than phiền không?


Không nếu anh không phiền tới
những nốt viêm trên các khớp ngón tay.


Tôi phải vào nhà vệ sinh đây.


- Chào anh bạn, rất vui gặp anh.
- Rất vui gặp anh.


- Anh thế nào?
- Tốt.


Một khuôn mặt mà tôi biết đây.
Cô thế nào, Deb?


Được rồi, các anh, các anh uống gì nào?


- Một chai Dom cho bạn anh thì sao?
- Một chai nữa hả? Được rồi, có ngay.


- Và đưa đến ngay đấy.
- Nhân dịp gì thế?


- Anh không đọc mục kinh doanh sao?
- Tôi bỏ lỡ gì sao?


- Tôi đã bán công ty cho Microsoft.
- Vậy sao? Anh vớ được món tiền lớn hả?


Chà, nếu tôi có mông, tôi sẽ chùi nó với tờ hai mươi đô.


Được rồi! Xin chúc mừng!


Tôi đã chính thức nghỉ hưu và chỉ đi chơi loanh quanh.


- Chào, Walt.
- Chào, Sally.


Anh có một sợi dây đây. Muốn dẫn anh
đi dạo chơi không?


Đi nào, chàng trai.


Gặp anh say nhé.


Hi.


Hi.


- HaI.
- Em là Bella.


- Chà, có gì vậy?
- Không có gì.


- Các bạn của em đang trên sàn nhảy.
- Vậy sao?


- Sao em không ra đó khấy động sàn nhảy đi?
- Khuấy động sàn nhảy! (snorts)


Họ là bạn cùng phòng với em, hay...?


Không, chúng em làm việc cùng nhau
ở Quỹ bảo trợ Người mù.


Hay quá. Anh từng biết một anh chàng bị điếc.
- (snorts)


- Em có muốn nhảy không?
- Có!


Được rồi.


(* ''Too Young'' by Phoenix)


* Baby, when l saw you
turning at the end of the street


* l knew a time was gone
and it took me like ages


* Just to understand that
l was afraid to be a simple guy


* l tried my best to smile


* But deep inside my heart


* l felt it was shouting like a crowd dancing


* l guess l couldn't live without the things


* That made my life what it is


* Can't you hear me calling?


* Ooh, yeah


* Everybody's dancing


* Ooh, yeah


* Tonight everything is over


Chuyện quái gì đang xảy ra...?


* l can't lie on my bed
without thinking l was wrong


* But when that feeling calls...


- Anh cần giúp đỡ không?
- Cái gì? Tới đây!


* Night-time won't hold me in your arms again


* l got a very good friend who says


* He can't believe the love l give


* ls not enough to end your fears


* l guess l couldn't live without the things


* That made my life what it is


HaI?


Đã mười giờ rồi. Chúng ta phải đi thôi.


- Anh đang nói gì vậy?
- Hal, chúng ta phải đi làm việc đó.


- Anh biết đó, tới nơi đó.
- Việc gì chứ?


Xin lỗi, các quý cô.
Tôi phải mượn quý ông đây một lát.


- Anh đang làm gì vậy?
- Tôi đang cứu anh.


- Khỏi cái gì?
- Khỏi cái gì ư?


Khỏi một đám trâu đang chạy tán loạn,
vậy đấy!


Tham gia với chúng tôi đi. Tôi sẽ chọn cô tóc đỏ.
Anh có thể chọn một trong hai cô còn lại.


Ý anh là anh chọn con linh cẩu, còn tôi chọn
giữa hà mã và hươu cao cổ sao?


Đừng sợ như thế, anh bạn. Họ không cắn đâu.
Đi thôi! Tôi quay lại đây.


Này, anh điên rồi.


* Tonight everything is over


* l feel too young


Chào Jill.


* Everybody's shaking...


Mauricio, Hal đây. Nghe điện thoại đi.


Nghe này, anh bạn, tôi không biết có chuyện quái
quỷ gì xảy ra với anh tối qua.


Đầu tiên anh không nhảy với những cô thật nóng bỏng,


và rồi chúng ta đi tới IHOP, và các cô nàng đó
còn nóng bỏng hơn, và anh thì biến mất!


Ôi trời...


Tôi gọi lại cho anh sau. Có gì đó vừa xuất hiện.


(* ''Toxic Girl'' by Kings of Convenience)


* ln the sky the birds are pulling rain


* ln your life a curse has gota name


Cô tính làm cái dù sao?


- Xin lỗi?
- Chúng hơi lớn quá, không phải sao?


Ồ tôi hiểu rồi. Cô xé nó ra làm buồm
cho du thuyền của mình, phải không?


Xin lỗi. Thật buồn cười khi thấy một người như
cô chọn một cái quần của mấy bà già như thế.


Một người như tôi sao?


Phải. Cô biết đấy, một người nhỏ nhắn như thế.


Anh là một con lừa.


Thưa cô, làm ơn. Tôi xin lỗi.
Tôi không có ý xúc phạm cô.


Này, anh chàng có một cái lông mày, sao anh không
tăng liều lượng thuốc lên và để tôi yên?


Chà, chà. Hãy bắt đầu lại nhé.
Nghe này, tôi thật sự rất ngốc.


Cô chắc là mua nó cho một ai đó
thân với cô, và tôi đã xúc phạm họ.


Tuy nhiên cô đã chọn nó, tôi muốn cô biết
là tôi không có ý làm cô bực mình.


Tôi chỉ muốn gặp cô, và tôi đoán là...


Tôi đoán là tôi đã không thật sự nhẹ nhàng.


Để tôi đền bù cho cô.


Xin lỗi, thưa cô. Mọi thứ ổn chứ?


Vậy, cô làm gì để kiếm sống, Rosemary?


Thật ra bây giờ tôi đang
làm việc tình nguyện cho bệnh viện,


vì tôi đang chờ
nghĩa vụ này kết thúc.


Nghĩa vụ? Cô đang ở trong quân đội hay sao?


- Tổ chức tình nguyện.
- Tổ chức tình nguyện. Chà.


Cô thật rất nhân tâm.


"Nhân tâm"? Đó không phải là một từ.


À! Ý anh là nhân đạo, phải không?


(chuckles)


- Phải. Đúng như vậy.
- Được rồi. Sẵn sàng gọi món chưa?


Vâng.


Cho tôi một pizza burger lớn, với phô mai
và một ly sôcôla sữa nhé?


Chọn hay lắm. Tôi cũng chọn giống như vậy.


Được rồi.


Tôi rất ấn tượng.
Thật hay khi thấy một cô gái gọi một bữa ăn thật sự.


Tôi ghét khi các cô chỉ kêu
một ly nước hay một miếng bánh mì.


Nó phá hủy ý nghĩa cả câu chuyện.


Đó có lẽ là thứ tôi nên gọi.


Nhưng, tôi không biết, dù tôi có ăn gì,
cân nặng của tôi vẫn giữ nguyên.


Vậy nên tôi nghĩ, để làm gì chứ?
Tôi chỉ ăn những gì tôi muốn thôi.


Đúng vậy. Nếu cô có thể xoay sở với nó,
cô sẽ có thêm năng lượng.


- Đừng làm một gã ngốc thông minh.
- Sao cô lại..? Gì vậy?


Không, tôi chỉ nói là, cô biết đấy.


Tôi cảm thấy rất tệ với những người đếm calo.
Sống như vậy thật không thoải mái.


Phải. Nhưng thật ra họ
ốm hơn tôi rất nhiều.


Cô mất trí rồi sao?
Cô cân năng bao nhiêu chứ? 110, 115 pao?


Anh đang nói về cái mông nào
của tôi vậy?


OK.


Cuckoo! Cuckoo!


Tin tôi đi, dù cô đang làm gì,
cô cũng đang làm rất tốt. Rất tốt.


Nói tiếp đi.


Ôi lạy Chúa! Cô có sao không?


Oops.


- Ôi trời.
- Đừng cử động. Lưng của cô có sao không?


- Yeah.
- Cô ấy có sao không?


Có. Anh nên kiếm vài
cái ghế thích hợp ở đây đi, anh bạn.


Cái quỷ này làm từ gì vậy?


Thép.


Vậy sao? Chà, anh nên hàn nó
lại chắc hơn ở những góc này!


- Được rồi.
- Rosemary, cô chắc là cô ổn chứ?


Vâng. Tôi hơi xấu hổ, nhưng nó đã
xảy ra rồi, giờ lại xảy ra nữa.


Ôi trời. Tôi..


Đừng xấu hổ.
Nghe này, tôi chiến đấu với nó. Mọi người chiến đấu với nó.


Có vẻ như chúng ta tới trễ quá rồi.
Thức ăn chắc đã mất hết rồi.


- Nghe này, cô đợi ở đây một giây được không?
- Hal, thôi bỏ đi.


Không. Không.


HaI.


(mock laughter)


Các anh đang đùa tôi, làm trò hề với tôi
vì tôi béo lùn phải không?


- Không, tôi không cười anh. Tôi..
- Hãy giúp tôi một việc. Nhìn ra cửa sổ thử xem.


Các anh thấy cô gái ngoài kia chứ?
Thấy con số nhỏ đó chứ? Cô ấy đi với tôi.


Nếu so sánh với tất cả phụ nữ mà hai anh từng
hẹn hò, cũng không bằng một người như cô ấy.


- Chúng tôi không tranh cãi chuyện đó.
- Không.


Đúng vậy. Cứ cười đi, các anh.


Và tối nay, khi các anh đang ôm gối của mình,
hãy nhớ là, tôi đang ở với cô ấy.


Được không? Vậy đấy.


Chuyện gì đã xảy ra?


Chà, cứ cho rằng tỉ số là
Hal: hai, mấy con chuột nhỏ: không.


Để tôi đưa cô tới xe.


- Chà, cám ơn về bữa trưa, Hal.
- Niềm vui của tôi mà, Rosie.


- Mẹ tôi gọi tôi là Rosie.
- Thật sao?


Yeah.


Các ông, tôi mời các ông
bánh nướng và nửa cái burger nhé?


Còn lại nhiều vì anh chàng nhỏ bé
tội nghiệp không thể ăn hết.


- Hey, hey.
- Con gái quá.


- Cô thật tốt bụng.
- Chà, anh cũng vậy trong danh sách của tôi, Hal.


- Tôi xin số của cô được không?
- Số gì?


Số nhận dạng cá nhân. Tôi muốn tiền của cô.


Số điện thoại của cô. Cô nghĩ sao?


Tại sao?


Cô biết đấy, để ra ngoài dạo chơi. Có thể là ngày mai.


Uh...


WeII, yeah.


Ý tôi là, chắc chắn rồi. Nó nằm trong
danh bạ điện thoại với tên Rosemary Shanahan.


- Tôi có thể viết nó cho anh. Là S-h-a...
- Không, tôi sẽ nhớ nó.


- Tên của sếp tôi là Steve Shanahan.
- Đó là tên của bố tôi.


Không phải JPS Steve Shanahan chứ?


Vâng. Vâng.


Bố cô là sếp của tôi. Ý tôi là,
không phải sếp của tôi, nhưng là sếp của sếp tôi.


Ý tôi là, tôi không biết ông ấy,
nhưng tôi thấy ông ấy vòng vòng quanh cơ quan.


Chà, vậy là anh sẽ không quên tên tôi.


- HaI?
- Gì vậy?


Nếu tôi không nghe thấy gì từ anh,
tôi cũng rất trân trọng mọi thứ.


Cuckoo!


Anh chắc là anh không muốn một cái chứ?


Phải. Phải. Tôi đang cố giảm vài pao.


- Anh bắt đầu quan tâm đến cái bụng mình từ khi nào vậy?
- Tôi không thật sự quan tâm, nhưng...


Tôi thật sự lo lắng vì cô gái
mới xuất hiện trong đời tôi.


- Cô ấy thật lạ thường.
- Vậy sao?


Giống như mấy cô trên sàn nhảy sao?


Thậm chí còn hơn thế, anh bạn. Tôi cho anh biết,
nó còn vượt qua niềm tin của anh.


Cô ấy hài hước, thông minh,
cô ấy dạy bọn trẻ bị bệnh lòng tự trọng..


Tôi không thể tin được là một cô gái xinh đẹp như vậy
là có một tính cách tuyệt vời như thế.


- Hội chứng xấu xí.
- Cái gì?


Cô ấy có thể không đẹp chút nào cho tới trung học.
Cá tinh phát triển vì sự cần thiết.


Anh biết gì không? Tôi chắc là anh đúng.
Cô ấy quá xinh đẹp để dễ thương như vậy.


Đôi khi họ đã xấu xí trong một thời gian dài,
nên khi trở nên xinh đẹp, họ không nhận ra điều đó.


Hình ảnh xấu xí của mình đã in quá sâu.
Đó là một nhận định đúng.


- Hey!
- Hey!


Em đã tìm anh khắp nơi.


Ôi, chết tiệt. Ồ đó là Lindy. Cô gái với cái móng chân.


- Hey.
- Cô thế nào?


Tốt. Anh có nhận được tin nhắn của em không?


Không, không. Điện thoại của anh
không hoạt động được. Em đã gọi sao?


- Em có vé xem buổi nhạc nhóm Beatles tái hợp.
- Nhóm Beatles sao?


Phải. Chà, không phải Beatles thật sự,
nhưng Paul, George và Ringo sẽ ở đó.


Nhưng Eric Clapton sẽ thế chỗ cho John.
Đó là một buổi biểu diễn chỉ dành cho khách mời thôi.


- Chỉ có khoảng 70 người là cao nhất.
- Ôi trời.


Vậy anh tham gia chứ?
- Uh...


Không. Anh không phải là người hâm mộ Clapton.


Anh nghĩ anh sẽ cho qua.


Được rồi. Chà, em đoán sẽ gặp các anh sau.


- Yeah, yeah.
- Tạm biệt, Lindy.


- Anh có thấy ngón chân không?
- Mauricio, tôi phải nói với anh, anh có vấn đề rồi.


- Đừng làm tôi bắt đầu nói nữa.
- Ôi lạy Chúa. Cô ấy đây rồi.


Đó là Rosemary.


- Ở đâu?
- Ngay đó.


- Ngay đâu?
- Nhìn thẳng phía trước. Qua bãi cỏ.


- Cô ấy ở sau con tê giác sao?
- Cô ấy ở ngay đó!


Mauricio, tôi muốn anh gặp một người.


Đây là Rosemary Shanahan.
Rosemary, Mauricio WiIson.


Xin chào. Rất vui được gặp anh.


Thánh thần ơi. Ý tôi là...chào.


- Đó là chiếc áo dành cho Chỉ Thành viên thôi phải không?
- Phải. Đúng vậy.


Vậy anh là gì, thành viên cuối cùng sao?


Ồ, anh bạn.


Với Rosemary thì một người không là gì cả.
- (mobile phone)


Tôi xin phép một giây nhé. Xin chào?


Ồ, con chào mẹ. Vâng, đợi một chút.


- Các anh thứ lỗi cho tôi nhé?
- Cô muốn gì đó ở quầy đồ ăn nhanh không?


Vâng, cho tôi một chai bia
và khoai tây rán với đủ thứ trên đó.


Được rồi.


- Cô ấy muốn bánh hay cái gì?
- Cô ta muốn cả tiệm bánh, Hal.


- Tôi đã nói với anh rồi.
- Phải, anh đã nói. Và tôi chưa kịp chuẩn bị.


- Vậy, cô đang tính làm gì?
- Tôi không biết. Tôi thích đường mòn.


À, vậy cô ấy là một con bạc.


Vâng, chà, chỉ mấy con chó thôi.


Tôi ghét những kẻ gian lận. Liên quan
quá nhiều tới con người, anh biết không?


Anh không thể tin người ta
nếu anh muốn mọi việc công bằng.


- Còn anh thì sao? Anh có đánh bài không?
- Không, không hẳn.


Tôi thỉnh thoảng chơi bóng đá chuyên nghiệp
nhưng chỉ để làm trận đấu thêm sôi động thôi.


- Tôi thật sự không quan tâm có thắng hay không.
- Huh.


- Tôi chưa bao giờ đọc quyển sách đó.
- Sách nào.


Những điều Kẻ thất bại Nói.


(Rosemary chuckles)


Này, sao chúng ta không quên con đường đi, và
tôi sẽ giới thiệu với anh vài người bạn tốt của tôi?


- Yeah?
- Yeah.


- Được rồi.
- What do you say?


- Tôi nói được.
- Anh nói được sao?


Chào các em. Chị muốn các em
gặp một người bạn rất tốt của chị. Được chứ?


Anh ấy là Hal. Và anh ấy rất hài hước.


Hi.


Cháu thế nào? Gặp cháu thật hay.


Này. Chà, ôi lạy Chúa! Nhìn khuôn mặt này xem.


Cháu nên làm quảng cáo cho hãng Keebler.
Cháu là đứa trẻ dễ thương nhất chú từng thấy.


- Tên cháu là gì?
- Cadence.


Cadence. Đó là một cái tên đẹp.
Cháu biết đó, tên chú của chú là Cadence.


Chà, chú có tin cho cháu đây, Cadence.


Chú sẽ không bỏ cháu xuống
cho tới khi lũ bò đã về chuồng.


Đặt cô bé xuống.


Bò đã về chuồng.


Anh ta đang làm gì ở đây?
Giờ này không phải là giờ thăm nuôi.


Ồ, Y tá Peeler, chúng tôi chỉ
ghé qua chào bọn trẻ.


Tốt. Dừng lại đi.


Và để những bệnh nhân này quay lại giường.


(pager beeps)


- Chúng ta có nên đi không?
- Đừng để ý tới Y tá Gắt gỏng.


Gắt gỏng.


Này! Chị có ý này. Các em có muốn
chơi trò hôn nhau không?


- Yeah?
- Cô muốn tôi lấy một cái chai không?


Chúng ta sẽ chơi thế này. Em muốn son môi không?


- Lấy son môi.
- Yeah, OK.


Việc phải làm là, bôi son môi lên,


và người đi hôn sẽ hôn nhiều lần
cho tới khi son môi bong ra.


Hay quá! Tôi muốn thử trước.


- Vậy em sẽ là người cuối cùng.
- Jesse.


- Này, bọn trẻ không mắc bệnh gì có thể lây chứ?
- Chúng không mắc bệnh gì có thể lây cho anh.


Tôi đã không nghĩ vậy.
Các cháu không giống như có bệnh chút nào.


Các cháu chỉ la một đàn ngựa con
như chú Cadence của chú.


Chú cá là các cháu ở đây để
trốn học thôi. Phải không?


- Yeah.
- Cho tôi chút son môi nào.


Anh thật không tin được.
Đúng vậy. Anh thật tuyệt.


Tôi nghiêm túc đấy. Rất nhiều người
trở nên khó chịu trong tình huống đó...


- Rosemary? Là cô phải không?
- Bác sĩ Sayed! Ông thế nào?


- Tốt. Ai đây?
- Bạn của tôi Hal.


- Rất vui được gặp.
- Hãy tốt với cô ấy. Cô ấy là một người tốt.


- Được rồi.
- Tạm biệt, Rosemary.


Đó là điều bọn trẻ cần -


một người lạ không ngại khi ở cạnh
chúng và chơi đùa với chúng.


- Điều đó sẽ làm chúng tự tin.
- Sao mọi người lại sợ chúng chứ?


Anh thật là đáng quý.
Anh có biết vậy không?


Thôi nào.


- Anh sống trên con đường tốt quá.
- Phải, đây là con đường của tôi.


- Cô muốn lên chơi không?
- Có. Nhưng tôi không nghĩ là mình nên làm vậy.


Sao lại không? Mới 9 giờ thôi mà.


- Tôi biết. Tôi chỉ không nghĩ đó là ý kiến hay.
- Ôi không. Tôi đã làm gì sao?


Không. Anh đã rất tuyệt.


- Hi, HaI.
- Oh, hey, JiII.


- Rosemary, đây là hàng xóm của anh Jill.
- Xin chào. Rất vui...


- Xin lỗi.
- Rất vui được gặp cô.


Tôi cũng rất vui được gặp cô, Jill.


Em phải đi gặp vài người bạn,
vậy em gặp hai người sau nhé.


- Bye.
- Bye.


Lên đi nào.


- Không đâu.
- Sao không?


Tôi nghĩ là chúng ta đã có thời gian tốt đẹp với nhau.


Đúng vậy. Chỉ là, anh biết đó,
Hal, tôi không quen với những chuyện này.


Quen với cái gì?


Hal, hôm nay anh rất tốt với tôi.
Tôi rất cảm kích, nhưng...


Sao, những người bạn trai khác
của cô không tốt với cô sao?


- Tôi không có bạn trai nào khác.
- Nhảm nhí.


Chà, tôi đã có một người bạn trai.


Thật ra thì mới gần đây thôi,
nhưng không vào đâu cả.


- Cô đã bị đốt cháy, phải không?
- Không.


Vấn đề là vậy. Tôi chưa từng thân thiết
với bất cứ ai đến mức bị đốt cháy.


Làm ơn đi! Với một gã ngốc như thế sao?
Cô chắc hẳn phải đá đít họ hằng ngày.


Phải. Ý tôi là, tôi đã thấy cách
anh bạn Mauricio của anh nhìn tôi.


Tôi nghĩ anh ta muốn bắn tôi với một chiếc súng
chứa thuốc anh thần và buộc thẻ vào tai tôi.


Đừng lo. Gần đây anh ta cư xử rất kỳ lạ,
đặc biệt là với những cô gái thật xinh đẹp.


Hal, hãy giúp tôi một điều và đừng nói là
tôi xinh đẹp hay là tôi không mập nữa, được không?


Vì nó làm tôi không thoải mái.


Được rồi. Cô có vấn đề với lời khen hay sao?


Nghe này...Tôi biết tôi thế nào
và tôi không phải thế nào.


Tôi là cô gái có điểm số rất cao lúc đi học
và không ngại việc hài hước.


Và tôi là cô gái có rất nhiều bạn là con trai,
và không có bạn trai thật sự.


Tôi không xinh đẹp, được không? Và tôi sẽ không bao giờ như vậy.


Và tôi cảm thấy ổn với việc đó. Anh biết không?


Nhưng khi anh đi vòng quanh và nói rằng
là gì gì đó mà tôi thật sự không phải như thế,


nó thật là...Thật là không hay.


Whoa, Rosemary.


Cô bắt đầu làm tôi sợ rồi đấy.
Ý tôi là, tôi thật sự thích cô,


nhưng tôi phải cho là cô hơi điên
nếu cô thật sự tin rằng mình không xinh đẹp.


Trưởng thành đi, Hal.


Rosie. Chờ một chút.


Chà, nó quá tốt để trở thành sự thật.


Hm?


Rosemary. Cô ấy biến thành một bệnh nhân thần kinh.


Nhận thức về bản thân của cô ấy quá sai lệch, nó làm tôi sợ.


Chà, có lẽ chính anh mới
có vấn đề với chuyện đó.


Anh đang nói gì vậy? Tất cả những gì tôi
đã làm là nói với cô ấy rằng cô ấy hoàn hảo thế nào.


Thật sao?


Phải. Rồi cô ấy trở nên cáu kỉnh
và nói tôi hãy trưởng thành đi.


Chà, đó có thể là một lời khuyên tốt.
Anh có vẻ còn non nớt lắm.


Anh không nghiêm túc chứ. Anh thật
sự nghĩ anh trưởng thành hơn tôi sao?


Anh nói đúng. Tôi có thể non nớt hơn anh,
nhưng ít nhất thì thằng nhóc của tôi cũng bự hơn.


Phải, bự hơn của một con chuột.


- Có chuyện quái gì vậy?
- Tôi nói là thằng nhóc của anh...


Tôi đã nghe rồi, nhưng nó
làm anh tốn mất, xem nào, tám giây.


Anh không thể phản xạ một lời đùa như thế
sau tám giây. Phải là ba giây. Năm giây là cao nhất.


Do đó họ mới gọi nó là châm biếm. Không phải "bào chữa."


Được rồi, anh có gì đó thú vị hơn để đọc không?
Tôi phải đi bắn một quả tên lửa đây.


(knock at door)


Hi.


- Có phải giờ không đúng lúc hay...?
- Không.


Em chỉ muốn nói xin lỗi chuyện tối qua.


- Em không cần nói xin lỗi đâu.
- Có, em có chứ.


Em đã gọi anh là người non nớt hay chưa chín chắn
hay gì đó như thế. Em biết anh không...


(Mauricio) Oh, my God, HaI!
Anh phải vào đây nhìn cục phân này xem!


Nó giống như Kinger ở M*A*S*H vậy.


- Sao chúng ta không ra khỏi đây?
- OK.


Cà phê nhé?


(* ''Baby, Now That l've Found You''
by The Foundations)


Xin lỗi. Anh chị sẵn sàng gọi món chưa?


Rồi. Hai phần thịt băm pho mát với thịt muối,
một có nước sốt. Cám ơn.


(slurping)


Ow.


- Em có sao không?
- Đông cứng não rồi.


* Baby, now that l've found you
l can't let you go


* l'll build my world around you


* l need you so, baby, even though...


Xin lỗi, em yêu. Dân chuyên nghiệp đây.


Này, Billy, lại gần thang đi.


Yếu quá. Thật là yếu.


Anh muốn thấy nước tóe lên không?
Em sẽ cho anh thấy. Sẵn sàng chưa?


* Spent a lifetime looking for somebody


* To give me love like you


* Baby, now that l've found you
l can't let you go...


- Tốt chứ?
- Billy?


Billy? Billy? Billy!


Bố ơi!


Tôi xin lỗi.


- Có vấn đề gì vậy?
- Em nên thay đồ ở bể bơi.


Sao? Em điên sao? Trông em tuyệt lắm.


Em thường không mặc như thế này
quanh bố mẹ em.


Này, này, thôi nào. Anh mới là người
đáng phải hồi hộp, không phải em.


Này, em biết đấy, anh đã tính hỏi em.
Em được nhận nuôi sao?


Không. Sao vậy?


Vì bố của em có giọng nói rất lạ.


Và anh đã nhìn thấy ông ấy đi vòng quanh văn phòng.
Anh phải nói là, anh không thấy giống chút nào hết.


Thật sao? Mọi người đều nói nếu ông ấy
mang một bộ tóc giả nữa thì hoàn toàn giống em đấy.


(Irish accent) Xem ai ở đây nào.
Lại đây con yêu.


Con chào bố.


- Rosie, con yêu.
- Mẹ.


Gặp con thật hay.


Đây là Hal Larson,
người con đã kể với bố mẹ.


- Gặp ông thật tuyệt, thưa ông.
- Tôi cũng vậy.


- Rất vui khi gặp anh, Hal.
- Niềm vinh dự là của tôi, thưa bà Shanahan.


Chà. Tôi có thể thấy
Rosemary được di truyền từ ai.


Con đang mặc cái qủy
gì trên người thế?


Chúng con đã ở bể bơi.


Sao con không mặc thêm
gì đó vào đi, con yêu?


Ồ, thôi nào. Cô ấy không phải làm
thế vì tôi đâu. Cứ để tự nhiên như vậy.


Tự nhiên.


Bố ơi, Hal là nguồn tài năng chưa được
khai thác trong công ty bố đấy.


- Sao anh không nói với bố vài ý tưởng của anh đi?
- Ồ, vậy anh có một vài ý tưởng, phải không?


Rất mạo hiểm, nhưng phần thưởng cũng rất to lớn.


Chỉ có một công ty với danh tiếng vững chắc
như JPS có thể mua bán sản phẩm này.


- Hal, để tôi dọn đĩa của cậu.
- Cám ơn bà. Nó rất ngon.


- Tôi lấy cho hai người ít cà phê nhé?
- Anh thích có một tách trà, em yêu.


Có thể chỉ một giọt rượu thôi.


Vâng, cháu xin một ly cà phê.
Vậy là được rồi. Cám ơn bác.


Tôi phải nói là, Hal.
Tôi rất ấn tượng với những ý tưởng của cậu.


Một số chỉ là thứ bỏ đi, nhưng một số thì
có vẻ như cậu đã làm bài tập về nhà tốt đấy.


- Tôi muốn cậu làm vài điều cho tôi.
- OK.


Tôi sẽ gặp Ủy ban cao cấp vào
sáng thứ Hai,


và tôi muốn cậu làm một bản thuyết trình.


- Bác nghiêm túc chứ?
- Chà, không có gì quá khích cả, cậu hiểu chứ.


Chỉ cần nói về những điều tương tự
như điều cậu đã nói ở đây tối nay.


Tuyệt quá. Cháu rất thích.


Ồ, và nhân tiện,
cậu có thể thôi diễn kịch rồi.


Xin lỗi?


Cậu nghĩ là tôi tiến xa được như vậy
trong đời nếu làm một kẻ ngốc sao?


Giờ thì cậu có tham vọng,
tôi ngưỡng mộ điều đó.


Quỷ quái, tôi ước gì tôi đã có
cả trăm lần tham vọng hơn cậu.


Chúng ta sẽ là hãng số một trên đất nước.


Và con gái tôi sẽ được
hẹn hò thêm nhiều ngày nữa.


Cháu chắc là Rosemary không có
vấn đề gì với việc hẹn hò cả.


Tôi đã nói cậu dẹp chuyện nhảm nhí này đi, phải không?


Nghe này, Rosemary là con gái tôi,
và Chúa biết là tôi yêu nó rất nhiều.


Nhưng tôi nghĩ là cả hai chúng ta đều biết chúng
ta sẽ không thấy con bé xoay cái gậy chỉ huy,


đi diễu hành cùng với nhóm cổ động Dallas.


Uh...


Cháu không hiểu.


Tôi đang nói sự thật, Hal.


và sự thật là tôi không thể nảy con gái mình lên
trên đầu gối từ khi nó mới hai tuổi.


Bác biết không, cháu đã đọc về những người như bác.


- Người như tôi ư?
- Những người đề cao các chuẩn mực không thể thực hiện.


Không có gì là đủ.
Không gì có thể đong đếm cho vừa lòng.


Bác chưa từng nghĩ là con của bác củng là
con người với tất cả những cảm xúc bình thường.


Bác nghĩ con cái là sự mở rộng cho bác,
cũng như công ty,


hay chiếc Learjet trị giá 20 triệu đô
hoặc bức tranh Picasso ở phòng khách.


Mọi thứ đều tương ứng với bản thân bác, nên
không có gì hay không ai đủ tốt hết.


Nói tiếp đi.


Khi cháu lần đầu tiên gặp Rosemary, cô ấy nói
là cô ấy biết mình không xinh chút nào.


Cháu không tin được vào tai mình.
Cháu đã nghĩ sao một người đẹp như thế


có thể thấy điều phản ánh trong gương theo
một cách hoàn toàn khác như thế?


Chà, giờ thì cháu biết rồi.


Mọi thứ vẫn ổn chứ?


Ử, mọi thứ vẫn tốt. Rất tốt.


Sao vậy?


Không có gì.


Anh chỉ không thể tin được mình may mắn như thế.


(* ''This ls My World'' by Darius Rucker)


Anh thề có Chúa anh sẽ không cười chứ?


Thôi nào, anh không cười đâu.


(whimpers)


Oh.


Giống y như bố.


* The look on your face


* lt could never explain your heart


* And the touch of my lips


* lt could never tell you my thoughts


* And you want me to change


* l can't get used to...


Cái gì...? Làm sao...?


Lại đây ngay, cô bé.


* Cos it's not really me


* This is my world, this is who l am


- Anh sẽ gọi cho em sau.
- OK.


Tạm biệt.


(Rosemary sighs)


(knock at door)


Em quên gì sao?


Ồ xin chào.


Chào anh. Em rất vui là gặp được anh
trước khi anh đi làm.


Có gì vậy?


Em tự hỏi không biết anh có muốn
ghé qua tối nay không,


mở một chai rượu, có thể là xem video?


Không đâu. Dù sao cũng cám ơn em.


Và tổng kết lại, tôi cảm thấy những phương pháp
này sẽ giúp JPS và tất cả các khách hàng của chúng ta.


- Làm khá lắm, Hal.
- Cám ơn ông.


- Làm khá lắm.
- Tôi rất cảm kích.


- Hal, tôi hoàn toàn ủng hộ.
- Cám ơn ông.


Hal, tôi cần gặp anh trong
văn phòng tôi ngay.


Chắc chắn rồi.


Cậu ngồi đi.


Vậy ông nghĩ sao?


Tôi sẽ nói về điều đó trong một phút nữa.


Tôi muốn nói về cuộc trò chuyện
của chúng ta tối hôm đó,


và tất cả những điều cậu đã nói với tôi.


Chà, tôi cảm thấy còn hơn là tự xấu hổ
về những điều mình đã nói.


Tôi nghĩ con gái tôi rất may mắn có được cậu.


Không, thưa ông. Tôi mới là người may mắn.


Chắc chắn rồi.


Chà, giờ thì nói về buổi họp lúc này,
cậu chắc chắn đã làm rất xuất sắc.


- Yeah?
- Ồ phải.


Hal, tôi phải thẳng thắn với anh.


- Tôi cần anh giúp tôi.
- Thưa ông?


Tôi cần một người quanh đây có thể
báo cáo trực tiếp với tôi, cậu hiểu chứ?


Dù tin tức là tốt hay xấu.


Vậy nên tôi quyết định - từ lúc này,
cậu sẽ làm việc trực tiếp với tôi.


Uh...


Tôi không biết phải nói gì, nhưng cám ơn ông.


Chà, một lời cám ơn là đủ rồi.


Chà, biến ra đi.


OK.


(both) Chúc mừng việc thăng...


- Ôi xin lỗi.
- Không, không. Vào đi.


Tôi muốn các bạn gặp Rosemary. Rosemary, đây
là Jen và Artie. Các bạn, Rosemary Shanahan.


Giống như họ của Steve sao?


Vâng, đó là bố tôi. Ôi lạy Chúa, nhắc
tôi mới nhớ, em phải ăn trưa với ông ấy.


Vậy em sẽ gặp anh vào cuối tuần, được không?


Gặp các bạn thật tuyệt.
Anh có phiền nếu tôi lấy một miếng không?


Tuyệt quá.


Cô cần đĩa không?


Tôi biết các bạn đang nghĩ gì.
Cô ấy chứa nó ở đâu, phải không?


Các bạn, cám ơn vì chiếc bánh.
Các bạn không phải làm vậy đâu.


Điều tối thiểu chúng tôi có thể làm,
sau khi xem xét việc cậu đã cố gắng thế nào


để trở thành người "không thể thiếu" trong công ty.


Đó có phải là một lời chế nhạo kiểu mới không?


Hal, chúng tôi biết cậu rất sâu sắc.
Đó từng là một trong những điểm hấp dẫn của cậu.


- Nhưng việc này hết sức tồi tệ.
- Hai người đang nói về cái gì vậy?


Nếu cậu còn có một tí chính trực,
cậu cần chấm dứt việc này ngay lập tức,


trước khi cậu làm khổ cô gái tội nghiệp đó.


Tôi phải cho anh lòng tin để đi tiên
phong và gặp gỡ phụ nữ.


Ai biết được? Có thể anh đang làm tốt,


nhưng anh không nghĩ đã tới lúc
tìm chút niềm vui rồi sao?


Ý tôi là, lúc đầu tôi đã nghĩ là
anh đã hạ tiêu chuẩn, anh biết không?


Tôi có thể, như là một người bạn, nhìn đi hướng
khác khi anh xông vào một đống mấy cô mập


và làm ra vẻ vui như anh thích họ vậy,
nhưng ở ngoài kia còn rất nhiều cô khá hơn.


Anh không phải chúi mũi vào mấy cô đó nữa.


Tôi cho rằng mấy cô chúng ta gặp trong bữa tiệc
mấy tuần trước cũng là một đám xấu xí phải không?


Không. Laura, cô gái có bộ râu ấy,
cô ấy giống một con cá trê.


Ồ, tôi hiểu. Còn Marie thì sao?


Thêm chấn song vào cổ nữa và
dân chúng sẽ rượt đuổi cô ta.


- Còn Vicki?
- Ai?


- Vicki!
- Vicki là ai?


Vicki Vicki. Cô gái tóc nâu ngắn


Vicki? Tôi đã nghĩ đó là một gã đàn ông.
Tôi đã gọi cô ta là Vic!


Oh!


- Anh mất trí rồi!
- Tôi biết tôi hơi khó chịu với anh lúc đó.


Tôi nghĩ bạn bè thật sự có nghĩa vụ
phải nói với nhau sự thật.


Và cô gái mà anh đang hẹn hò lúc này - trời đất.


Cẩn thận đấy.


Này, tất cả những gì tôi cố nói
là cô ấy không có mắt cá chân, vì Chúa.


- Cái gì?
- Mắt cá chân! Cô ấy không có mắt cá chân.


Cứ như là lòng bàn chân nối với chân luôn,
không có điểm gì ở giữa.


Tôi biết mắt cá chân là cái gì.
Rosemary không có chúng.


Anh biết gì không?
Tôi biết anh đang làm gì ở đây.


- Anh sợ.
- Sợ ư?


Phải. Đây là việc anh cố làm để đánh bại
cô gái của anh với ngón chân kỳ lạ.


Anh chỉ tạo ra lý do để bỏ các cô gái
vì anh cảm thấy sợ.


Được rồi, nghe này,
tôi thừa nhận Rosemary cũng hay.


Nhưng anh sẽ thậm chí không thèm nói
chuyện với con voi ma mút đó


nếu bố cô ấy không phải là
chủ tịch của công ty.


Gì chứ?


Anh bảo đảm là em chưa từng gặp ai như
anh chàng này. Em sẽ thích anh ta.


- Tuyệt. Bạn gái anh ta như thế nào?
- Anh không biết. Anh chưa từng gặp cô ấy.


Họ chỉ mới bắt đầu hẹn hò. Ồ, anh ta đây rồi.


WaIt!


Ngay trước mặt!


Chà, anh nhận ra cô gái này sao?


Rosemary, đừng cướp mất tuyến đường của anh.


- Hai người biết nhau sao?
- Yeah!


Chúa ơi, Walt đã làm công tác tình
nguyện ở bệnh viện nhiều năm trời.


Oh.


Vậy cô gái bí ẩn đâu?


Cô ấy sẽ tới trong vài phút.


Hey, uh...


Tôi muốn các bạn thành thật.
Diện mạo này có quá giống "Này, nhìn anh xem"?


Diện mạo này có quá giống "Này, nhìn anh xem"?


- Xin lỗi em tới trễ.
- Tanya.


Ồ. Thật là ngạc nhiên.


(* ''Summer Days'' by Phoenix)


* l've spent all summer days drivin'


* l'm tired of holidays ruined


* No more takeaways, expired food...


- Anh phải tìm bản đồ.
- Tôi đi với anh.


Cái đó để làm gì?


Em chưa từng đi bộ qua phòng của đàn ông trong
chặng nghỉ của xe tải bằng tay phải không?


- Em muốn gì không?
- Khoai tây. Và bánh.


Thôi đi nào.


Chà, Tanya, tôi không hề biết là cô và Walt,
chà, cô biết đó, hẹn hò với nhau.


Phải. Cô có bật lửa không?


Đây thật sự là một câu chuyện buồn cười. Vì anh ấy
đã mời tôi đi chơi từ rất lâu rồi


và tôi thì lúc nào cũng không kiếm được thời gian.


Và chỉ vừa khi anh ấy bỏ cuộc, tôi chia tay với
bạn trai, và anh ấy đã ở đó.


Vậy nên tôi mời anh ấy đi chơi.


Vậy là anh ấy rất thích cô, phải không?


Chính xác. Ý tôi là, cô phải thừa nhận,


khi cô mới gặp anh ấy, cô chỉ thấy không hợp nhau.


Ý tôi là, cô thậm chí không biết là
mọi chuyện sẽ đi đến đâu.


Nhưng dù sao, thời điểm này
thật không thể hoàn hảo hơn được,


vì anh ấy vừa mới bán công ty,
và anh ấy có tất cả thời gian rảnh,


và chúng tôi có thể lên kế hoạch nhiều thứ


và đi du lịch và mua sắm và...


Chà, tôi chi là thời điểm là tất cả.


Hy vọng em thích bánh đậu.


(* ''Countryside With You'' by Randy Weeks)


* l'd already picked up all the faces


* And l, l wanna show you all the places


* And l, l wanna take a little ride


* Wanna take a little ride,
countryside with you


Phải! Đó là cô gái của tôi.


Ôi lạy Chúa. Em là người mập nhất.


- Rosemary!
- RaIph!


Hi.


Em nhớ Li'iBoy không?


Li'iBoy. Phải rồi. Anh thế nào?


- Chào, Rosemary.
- Anh khỏe không?


- Tuyệt.
- Wow.


- Họ vẫn giữ anh ở Sierra Leone sao?
- Không, không. Họ giữ anh ở gần nhà.


Anh đang ở trên hòn đảo
ở Nam Thái bình dương gọi là Carabas.


- Tôi là Hal.
- Ôi em xin lỗi. Hal.


Đây là những người bạn trong Tổ chức tình nguyện của
em. Đây là Ralph Owens và Li'iBoy. Đây là Hal Larson.


- Anh thế nào?
- (Hal) Li'iBoy.


Vậy, các anh đang làm gì ở đây?


Li'iBoy bị kẹt trong văn phòng
huấn luyện suốt 30 ngày,


nên anh kéo anh ấy tới đây
và chuồn đi một lúc.


Không hay lắm đâu.


Tôi đã biết anh chàng Hawai này ở trường
trung học khi chơi cho đội khúc côn cầu.


Thật là hài hước.


Dù sao, gặp lại em thật tuyệt.


Em cỏ vẻ hạnh phúc.


Cám ơn anh. Đúng vậy.


Chà, bọn anh còn một chuyến hành trình dài, vậy nên..


- Bye.
- Bye.


Rất vui khi gặp hai anh.


- Em ổn chứ?
- Uh-huh.


Chỉ là...Anh có nhớ em
có lần nói với anh là em đã từng có bạn trai không?


Chính là anh ấy.


Không có gì.


Tên cô là gì?


Xin lỗi, ông Robbins.
Tôi có thể nói đôi lời với ông được không?


- Chắc chắn rồi, nhưng tôi phải bắt kịp chuyến bay.
- Chỉ cần một phút thôi.


Một vài tuần trước, ông bị kẹt trong thang
máy với một người bạn của tôi.


Hal! Anh ta rất tuyệt. Anh ta gặp vấn đề
với các mối quan hệ. Anh ta thế nào rồi?


- Chà, đó là vấn đề cần cân nhắc.
- Thật sao?


Dù sao, rõ ràng là ông đã cho anh ấy,
giống như là một cuộc nói chuyện tinh thần,


và giờ anh ấy đang có cảm giác là anh ấy
có thể có bất cứ người phụ nữ nào mình muốn.


- Và anh không nghĩ là anh ta có thể sao?
- Tôi không biết. Sao cũng được.


Nhưng, vấn đề là,
dạo gần đây những cô anh ta muốn toàn là xấu xí.


- Ai nói rằng họ xấu xí.
- Bausch & Lomb.


Và vài người trong số đó rất mập.
Cứ như Hal đã hạ các tiêu chuẩn...


Chúa ơi, ông có cái đầu to quá.


Cám ơn đã để ý.
Cuốn sách mới của tôi có một chương về việc nói thật.


- Có thể anh muốn đọc nó.
- Phải, tôi sẽ kiểm tra.


Dù sao, ý tôi là,
có chuyện gì sai ở đây sao?


Hay là bạn tôi đang chịu một sự suy sụp thần kinh?


Không. Anh chưa từng nghe câu
"Vẻ đẹp nằm trong mắt của kẻ chiêm ngưỡng" sao?


Phải. Ông chưa từng nghe bài hát
"Ai thả chó ra ngoài" sao?


- Không thể tệ như thế được.
- Nghe này, chính xác thì ông đã làm gì anh ấy?


Tôi biến đổi sự nhận thức của anh ta một chút.


Tôi đã biết mà! Tôi đã biết mà!


- Ông đã làm rối loạn thị lực của anh ấy phải không?
- Không.


- Ông đã thôi miên anh ấy.
- Không. Tôi giả thôi miên anh ta.


Anh ta đã bị thôi miên với cả thế giới này,
hoàn toàn chú tâm tới vẻ bên ngoài.


Tôi đã giúp anh ta thấy
được vẻ đẹp thật sự trong mỗi con người,


thậm chí cả những người mà anh nghĩ
không có vẻ đẹp hình thể.


Làm sao anh ấy có thể thấy vẻ đẹp bên
trong khi anh ấy thậm chí không biết họ?


Vẻ đẹp bên trong rất dễ thấy
khi anh tìm kiếm nó.


Nhưng làm sao anh ấy không cảm thấy họ thế nào khi..?


Bộ não thấy điều trái tim muốn nó cảm nhận.


Được rồi, nghe này. Hãy thôi nói
về việc nhảm nhí này ở đây đi!


OK.


Thưa ông, ông không nghĩ
tẩy não một con người là sai sao?


Anh không nghĩ là anh mới bị tẩy não sao?


Tất cả những gì anh biết về vẻ đẹp đã
được lập trình sẵn. Tivi, tạp chí, phim ảnh.


Chúng cho anh biết thế nào là đẹp và
thế nào là không. Có gì khác biệt đâu?


Nghe này, tôi không tới đây để tranh cãi với ông!
Tôi chỉ muốn bạn tôi quay trở lại!


Giờ thì không có câu thần chú nào hay cái gì đó
để tống khứ cái thứ đó khỏi người anh ấy sao?!


Tất nhiên. Nhưng nếu chúng ta làm thế, anh ta sẽ
trở lại đánh giá mọi người chỉ bằng hình thức bên ngoài.


- Đó là điều anh ta thật sự muốn sao?
- Tôi không quan tâm anh ấy muốn gì!


Đó là điều tôi muốn! Tôi muốn anh ấy quay trở lại!


Tôi phải đi đây. Tôi phải bắt kịp chuyến bay.
Tôi rất xin lỗi.


Nghe này, danh tiếng của một người đàn ông.
phẩm giá và mọi thứ đang tiêu tùng ở đây!


Có thể là không thể đền bù được!
Vì Chúa, công việc của anh ấy gặp nguy cơ!


- Công việc của anh ta? Thật sao?
- Phải. Và đó là một công việc quan trọng.


Tôi chỉ muốn cho anh ta một món quà.
Tôi không muốn anh ta bị tổn thương.


Anh có vẻ biết anh ta rõ hơn tôi, vậy nên...


- Thật xấu hổ phải để nó mất đi.
- Ồ, đó là một thảm kịch.


Vậy, em muốn nói với anh về việc gì?


- Ralph đã gọi cho em.
- Anh bạn trai cũ Ralph hả?


Chà, anh ấy cũng là nhóm trưởng của em
ở Sierra Leone.


Dù sao, anh ấy sẽ đi tàu tới Carabas trong mười
ngày và anh ấy muốn em tham gia với nhóm anh ấy.


Cái gì? Em và Ralph? Carabas sao?


Họ đang gặp khó khăn với
tình trạng kinh tế.


100,000 phụ nữ và trẻ em cần thiết bị y tế và
thức ăn, và họ muốn em giúp.


Sao em có thể ích kỷ như thế?


Em xin lỗi?


Ý anh là, em biết anh đang nói gì mà.
Em tình cờ gặp gã đẹp trai Ralph vào thứ Sáu,


những tia sáng lóe lên, và giờ em sẽ đi
và cứu thế giới ở Carabas sao?


- Việc này không liên quan gì tới em và Ralph.
- Phải.


Anh ta rõ ràng là phát điên vì em.


Anh ta có trái tim của một vị thánh.


Anh có thể thấy quầng sáng trên đầu anh ta.
Anh không thể cạnh tranh được.


Được rồi, đầu tiên, anh có thể
là người duy nhất trong Thế giới Tự do


từng xem Ralph là gã "đẹp trai."


Thứ hai, quầng sáng trên đầu anh ấy,
nó được gọi là bệnh vảy nến.


Anh không thể đứng cách xa ba thước
mà không dính vảy được.


Và thứ ba, và thứ tư, phải,
anh ấy là một anh chàng tuyệt vời và quan tâm em,


nhưng anh ấy không có khiếu hài hước.


Và em đang yêu một anh chàng còn tuyệt vời hơn.


Chà, vậy sao anh không có
tiếng nói gì trong chuyện này?


Anh có chứ. Do đó...


Chúa ơi, anh có sao không?


- Ôi lạy Chúa. Tôi rất xin lỗi.
- Ông nên xin lỗi! Việc này thật sỉ nhục!


- Tôi sẽ gọi người giúp.
- Em có sao không, em yêu?


Cám ơn ông rất nhiều.


- Em xấu hổ quá.
- Đừng vậy.


Chỉ tại cái nhà hàng bốn sao chết tiệt này.


Cứ ngồi ngay đây.
Anh sẽ đi nói chuyện với quản lý, được không?


Anh sẽ quay lại ngay.


Chúc ngủ ngon. Cám ơn.


Tôi không trách cô, nhưng tôi cần một chiếc ghế.
Bạn gái tôi thường gặp xúi quẩy với các đồ vật.


Tôi rất xin lỗi.
Phục vụ đã cho tôi biết chuyện gì xảy ra.


- (phone)
Xin chờ một giây. McIntosh nghe đây.


(cell phone)


Xin chào?


- (Mauricio) - Hal Nông cạn muốn một cô gái.
- Cái gì?


Hal Nông cạn muốn một cô gái.


- Anh đang nói cái quỷ gì vậy?
- Tôi vừa mới cứu mạng anh đấy, anh bạn.


- Cái gì?
- Tôi đã tìm anh suốt cả ngày.


Tôi đang ở McIntosh's với Rosemary.
Nghe này, tôi có chuyện...


- Anh đang nhìn thẳng vào cô ấy sao?
- Không, tôi đang nói chuyện với tiếp tân.


Hal, đừng! Hal...


- Nghe này, tôi có chút tình huống ở đây. Tôi sẽ gọi anh sau.
- Nhìn sang hướng khác đi!


- Tôi vừa nói chuyện với cô tiếp tân.
- Vâng. Đó là tôi.


Không, không. Đó là một người khác.


Thưa ông, tôi là tiếp tân duy nhất trong nhà hàng này.


Tôi rất xin lỗi về chiếc ghế.
Chúng tôi rất tiếc.


Chúng tôi đã thay thế bên phía bạn của ông một
chiếc ghế khác, một chiếc chắc chắn, và thức ăn đã sẵn sàng.


Ồ được rồi. Chà, cám ơn.


Không có gì.


Xin lỗi. Cô có đổi bàn của chúng tôi không?


Không. Bàn thứ hai phía bên phải.


Chà, vậy cô có thể giải thích cho tôi biết
tại sao người phụ nữ to lớn đó


lại ăn bữa tối của bạn gái tôi..


Này! Giờ thì cô ta ăn luôn cả món sò của tôi!


Thưa ông, ông ổn chứ?


- (phone)
Xin lỗi.


McIntosh's. Tiffany.


Mm-hm. OK.


Chúng ta là hai người bạn đang đi dạo. Chỉ đi dạo.


Và rồi Robbins xác nhận điều
tôi đã nghĩ.


- Điều nào?
- Anh không phải là người hấp dẫn với phụ nữ.


Anh ta thôi miên anh để những cô gái xấu xí
mà anh gặp kể từ lúc đó


- trở nên những cô siêu mẫu với anh.
- Cái gì?


Nếu họ có vẻ đẹp bên trong hay chuyện vớ
vẩn gì đó. Anh có thể có bất cứ ai anh muốn


vì anh bất ngờ trở nên
ao ước những người không ai thèm ngó tới.


- Anh hiểu chứ?
- Không, không hẳn.


Để tôi nói thế này. Giống như anh ta
đã làm phẫu thuật não cho anh vậy.


Chờ một giây. Vậy anh đang nói là


những cô gái xinh đẹp mà tôi gặp gần đây
không thật sự xinh đẹp sao?


Được rồi. Hãy xem xét sự thật nhé.


Họ rất vui tính, thông minh và dễ thương.


Những cô gái xinh đẹp không vui tính!
Và họ chắc chắn không dễ thương. Không phải với chúng ta.


Khi tôi phát hiện ra chuyện Robbins đã làm,
tôi thuyết phục anh ta thay đổi nó.


Khi tôi nói "Hal Nông cạn muốn một cô gái,"
anh đã được chữa lành.


Anh mất trí rồi. Anh biết không?
Tôi quay lại nhà hàng đây.


- Hal. Hal, thôi nào.
- Hey, HaI!


Anh không gọi lại cho em.
Chuyện gì đã xãy ra với anh vậy?


- Xin lỗi?
- Oh.


Em để lại kiểu tóc thường rồi.


Là em đây - Katrina.


Chúng ta đã đi taxi cùng nhau.


Em đang ở thị trấn để chăm sóc bà,
vì bà đang bệnh, và...


Ồ, chớ một chút! Tôi hiểu rồi!


Cố gắn khá đấy, Mauricio. Anh tìm đâu ra cô ta vậy?


Không, em đây - Katrina.


Từ Boston. Trái cây thần kỳ?


Phải, tôi nhớ Katrina.
Nhưng vấn đề là, cô không phải là Ka...


Tôi chưa từng nói với anh về K..


Katrina! Em thế nào rồi?
Ôm anh một cái nào.


Anh đã không nhận ra em. Tóc em và..


Anh đã làm hỏng bét hết! Tôi đã có một người
phụ nữ xinh đẹp, biết quan tâm, vui tính, thông minh,


và anh làm cô ấy biến mất!


Ồ không đâu. Tôi chỉ làm Rosemary xuất hiện thôi.
Đó là sự khác biệt. Nó được gọi là thực tế.


Này, nếu anh có thể thấy gì đó và nghe nó
và ngửi nó, điều gì làm nó không thật chứ?


Viễn cảnh về người thứ ba.


Những người khác đồng ý là nó có thực.


Được rồi, để tôi hỏi anh một câu.
Ai là tình yêu của cả đời anh?


Người phụ nữ Tuyệt vời.


Được rồi. Cứ xem như Người phụ nữ
Tuyệt vời yêu anh, được chứ?


Anh không thấy phiền nếu phần còn lại của
thế giới không thấy cô ấy hấp dẫn sao?


Không hề. Vì tôi biết họ sai.


Đó là điều tôi đã có với Rosemary!


Tôi đã thấy một người đẹp!
Tôi không quan tâm người khác thấy gì!


Trời, tôi chưa từng nghĩ theo hướng đó.


- Này, tôi đoán tôi đã làm rối tung lên hả?
- Tôi phải làm gì đây?


Này, này, đừng hoảng loạn.
Chúng ta chờ Tony Robbins quay lại đây,


anh ta làm vài phép gì đó trong não anh
và anh sẽ quay lại như cũ.


Ý kiến hay đấy.


- Trong lúc đó anh phải tránh gặp Rosemary.
- Tại sao?


Vì nếu anh gặp Rosemary thật sự,
thuật thôi miên sẽ không có tác dụng.


Anh sẽ cần cả đời để
tống hình ảnh đó ra khỏi đầu.


(knock at door)


(Rosemary) Hal, mở cửa đi. Là em đây.


Em nghe tiếng anh trong đó.


Chờ một giây thôi, Rosemary.


(Rosemary) Chuyện gì xảy ra với anh ở nhà hàng vậy?


Có gì đó bay vào mắt anh.
Anh phải chạy về đây và lấy nó ra.


Vâng, nữ tiếp tân nói là anh
có vẻ hơi điên rồ.


- Vậy thôi nào, mở cửa đi.
- Anh không thể.


Uh...


- Để cô ta vào đi. Chúng ta sẽ đánh cô ta.
- Không.


Anh...


Anh thấy mệt quá.


Anh bị, à..


- CC!
- Anh bị gì?


Viêm màng kết.


Em sẽ giúp anh. Giờ thì mở cửa đi.


Được rồi. Chờ một chút.


(Rosemary gasps)


Anh đã nói với em là kinh khủng lắm mà.


Anh có sao không? Anh có
cần tới bệnh viện không?


Không, không. Anh đã nhỏ thuốc rồi. Sẽ ổn thôi.


- Anh tội nghiệp của em.
- Yeah.


Chà, anh nên nghỉ một chút.
Cái này làm anh thấy mệt.


OK.


Chà, em sẽ gọi cho anh sáng mai
xem thử anh thế nào rồi.


Tuyệt. Tạm biệt em.


(* ''Sweet Mistakes'' by Ellis Paul)


* Pop the cork, a champagne glass


* Raise to the future, drink to the past


* Thank the Lord for the friends he cast


* in the play he wrote for you


* And if you love the girl, man, light up a torch


* Blaze a trail to her front porch


* Kiss her till your lips are scorched


* Till the rain comes down on you


* Bless your sweet mistakes...


(knocking)


Hal, mọi thứ vẫn ổn với cậu chứ?


Vâng. Vâng, rất tuyệt, thưa ông.


Sao vậy ạ?


Chà, chỉ là Rosemary nói với tôi là


con bé gặp khó khăn trong việc liên lạc với
cậu qua điện thoại mấy ngày gần đây.


Giờ thì tôi sẽ không làm việc
quá chăm chỉ đâu, phải không?


Không. Ý tôi là, tôi đang làm việc chăm chỉ,


nhưng tôi đoán là tôi hơi bị
mấy thứ này ám ảnh.


Nhưng tôi chắc chắn là sẽ liên lạc với cô ấy ngay.


Tốt. Tốt.


Vậy được rồi.


Tôi xin lỗi. Rõ ràng là theo dấu của Tony Robbins
hơi khó hơn là tôi đã nghĩ.


- Tôi sẽ lo được. Tôi hứa đấy.
- Tôi không thể để thế này được, anh bạn.


Bình tĩnh đi.


Tôi không biết, Mauricio.
Có lẽ tôi nên gặp cô ấy.


Ý tôi là, tôi thật sự có,


anh biết đó, vấn đề của con tim.


Có thể như thế là đủ để
vượt qua dáng vẻ bên ngoài của cô ấy.


Nó có thể giống như trong bộ phim đó -
Trò chơi Nước mắt.


Anh nhớ khi một gã yêu
một cô gái xinh đẹp không?


và anh ta phát hiện ra cô ta là nam giới,
vẫn không có gì hết, vì anh ta đã yêu cô ấy.


Hal, nếu đây là chuyện về mấy gã
con trai lông lá, thì tôi nói anh cứ đi đi.


(phone)


- HeIIo?
- (Rosemary) - Này, là em đây.


Này, có gì vậy, Rosemary?


- Chuyện gì đã xảy ra hôm qua?
- Hm?


Chà, em ghé qua văn phòng anh để nói lời chào,
nhưng anh lại trốn mất.


- Ồ, em đang đùa đấy.
- Không.


- Anh đã làm gì?
- Anh chạy bộ.


- Trong bộ vét công sở sao?
- Anh có mặc đồ thể thao bên trong.


Oh.


Mọi thứ..?


Có chuyện gì vậy, Hal?


Gần đây mọi thứ không giống như trước nữa.


- Không phải chứ?
- Không phải sao.


Này, Rosemary, đừng lo lắng. Mọi thứ...


Lúc này anh chỉ hơi hoảng sợ,
nhưng mọi thứ sẽ ổn thôi.


Vâng. Vậy...


Em đoán em sẽ gọi lại ngày mai nhé?


Bye.


Bye.


* What happened to you?


* l can’t get to you


* Cos there's a wall in your heart


* That no one can get through


* And it’s cold and it's dark


* And you don’t have a clue


* But this wall, it will fall


* If it’s the last thing l do


* l'll get through


* This wall in your heart


- (strange accent) - Ai vậy?
- Hal, có phải anh không? Em là Jill đây.


Em vào đi.


Này, có gì vậy?


Chào anh. Cô bạn em vừa bỏ rơi em,


và em đang nghĩ không biết
em có thể mời anh đi ăn tối không.


Anh xin lỗi. Tối nay không hay rồi.


Đừng kiên quyết như thế.
Có vài điều em muốn nói với anh.


- Không, anh thật sự không thể.
- Làm ơn đi? Chúng ta chỉ ra ngoài như bạn bè.


Ôi thôi nào. Anh phải ăn chứ, phải không?


- Anh hỏi em vài điều được không, Jill?
- Yeah.


Sao em lại thân thiết với anh bất ngờ như vậy?


Chà, em đã suy nghĩ rất nhiều.


Hal, em đã mắc sai lầm. Em không nên
chia tay với anh.


Chà, em không thật sự nói chia tay.
Chúng ta chỉ có một ngày thôi mà.


Ngoài ra, em đã làm điều đúng đắn. Chúng ta
không có điểm chung nào, em nhớ không?


Nhưng đó là do lỗi của em.
Em đã hành động quá cảm hứng.


Chúng ta có thể có nhiều điểm chung
nếu em thật sự muốn.


- Ông Shanahan, tối nay ông thế nào?
- Tôi thế nào à?


Tối nay tôi cảm thấy như là một cái
gai trên một chiếc giường toàn hoa hồng.


- Bàn của ông sẵn sàng rồi. John sẽ dẫn ông đi.
- Ngay lối này, thưa ông.


- Con tới phòng vệ sinh một chút.
- Được rồi, Rosie. Bố mẹ sẽ tới bàn ngồi.


Phải. Nghe này, sao em lại từ chối anh
ngay lần đầu tiên? Anh rất tò mò.


Chà, nói thật,
em đoán là em đã nghĩ anh thật nông cạn.


Anh ư?


Phải. Anh tiếp cận em theo cái
kiểu thiển cận đó.


Em không biết. Anh gọi nó là gì?


Hal, nó ổn mà.


Em đã nhìn thấy anh trong mấy tuần qua.
Em đã thấy cô gái anh hẹn hò.


Và giờ em biết là ngoại hình
không có ý nghĩa gì với anh hết.


Nếu có điều gì để nói, thì anh hoàn hoàn không nông cạn chút nào.


- Anh không biết chuyện đó.
- Đó là sự thật.


Nghe này, em có một ý tưởng.


Sao chúng ta không mang hết thức ăn này về?


- Tại sao?
- Vì chúng sẽ ngon hơn nếu ăn trên giường.


Em biết đó, trong đời một người
đàn ông chắc phải có vài lần -


và ý anh là hai hay ba lần là cao nhất -


khi anh ta đi tới ngã tư đường,
và anh ta phải ra quyết định.


Nếu đi một đường, anh ta có thể tiếp tục việc anh
ta đang làm và hẹn hò với bất cứ cô gái nào,


và nếu anh ta đi con đường khác,
anh ta phải đi chung với một cô gái duy nhất,


có lẽ là đến suốt cuộc đời.


Có vẻ như chọn con đường thứ hai,
anh ta sẽ mất nhiều thứ.


Nhưng sự thật là, anh ta sẽ nhận được nhiều hơn thế.


Anh ta sẽ hạnh phúc.
Em có đang mặc đồ lót không?


Chúa ơi! Mình đang nói gì thế? Không!


Không, anh xin lỗi. Jill, việc này sẽ không xảy ra. Anh...


Anh nghĩ anh sẽ đi con
đường đó một lần trong đời.


- Hi.
- HeIIo.


(cell phone)


HeIIo?


Này, này. Là anh đây, con thỏ yêu dấu của em đây.


Anh nhớ em và anh muốn gặp em.
- (sobs)


Có chuyện gì vậy? Giọng em có vẻ buồn.


Anh là gì chứ, bệnh nhân tâm thần sao?


Này? Rosie?


Hãy để con gái tôi yên.


- Tôi không hiểu.
- Trò chơi đã kết thúc, và con bé biết như thế.


Chà, cô ấy không trả lời điện thoại của tôi.
Chuyện gì xảy ra vậy?


Lo lắng về việc đó bây giờ là quá
trễ rồi, cậu không nghĩ vậy sao?


Ngoài ra, con bé đã đi thử và đã được
chấp thuận công việc của Tổ chức Tình nguyện.


Tôi không có ý xúc phạm, nhưng tôi
nghĩ tôi có quyền nghe điều này từ cô ấy.


Tôi sẽ cho cậu quyền của cậu


Tôi sẽ cho cậu quyền cuối cùng,
quyền tự cao tự đại của cậu.


Cậu biết đó, tôi đã muốn thích cậu. Thật sự như vậy.


Và tất cả những thứ bịp bợm mà cậu đã nói
với tôi tối hôm đó. Tôi đã tin nó.


Bất chấp bản năng mách bảo,
tôi đã thích cậu.


Tôi không biết.
Có lẽ tôi cũng phải chịu trách nhiệm trong chuyện này.


Có lẽ tôi chỉ muốn tin rằng vẫn còn
một gã nào đó tử tế trên đời.


Một anh chàng thích hợp với con gái tôi.


- Nhưng thưa ông...
- Đừng nói gì. Chỉ nghe thôi!


Giờ, thật may mắn là có
một anh chàng như thế ngoài kia.


- Tên anh ta là Ralph Owens.
- Ral... Anh chàng đẹp trai Ralph sao?


Đừng tỏ ra thông minh. Giờ anh nghe tôi đây.


Chúng đã quay lại với nhau,
và con gái tôi có cơ hội để được hạnh phúc.


Còn cậu, cậu sẽ phải tôn trọng điều đó.


(* ''After The Gold Rush'' by Neil Young)


* Well, l dreamed l saw
the knights in armour coming


* Saying something about a queen


* There were peasants singin'
and drummers drummin'...


Xin lỗi. Cô có thể cho tôi biết
Rosemary Shanahan làm việc ở tầng nào không?


Tôi nghĩ cô ấy đang ở Khoa nhi.


- Vâng. Nó ở tầng ba.
- Cám ơn.


Hal, có phải là anh không?


Hey.


- Anh đang làm gì ở đây?
- Tôi...


Tôi đến gặp Rosemary.


Oh.


Chà, cô ấy đã đi từ sớm rồi.
Cô ấy có vẻ buồn vì chuyện gì đó.


- Anh biết cô ấy đi đâu không?
- Tôi không biết.


Chào chú Hal.


Hi.


Um...


- Sao cháu biết tên của chú?
- Là cháu đây - Cadence.


Oh, hi, Cadence.


Cháu khỏe không, người đẹp?


Sao chú không quay lại để gặp bọn cháu?


Um...


Chà, chú và Rosemary đã có
chút rắc rối.


Chú...


- Chú đã rất ngốc.
- Oh.


Vậy sao chú không mua cho cố ấy một món quà
xem có thể làm lành với cô ấy không?


Anh đã đúng.


Huh?


Trong phòng thể dục tuần trước anh đã nói
tôi sợ phụ nự, anh đã đúng.


- Không, tôi không có ý như thế. Tôi chỉ...
- Không, thôi nào, Hal. Đó là sự thật.


Tôi rất sợ họ.


Tôi chưa từng thân thiết với một
người phụ nữ nào trong cả đời mình.


Tôi là kẻ hèn nhát, được không?


Nhưng tại sao? Ý tôi là nhìn anh xem.
Anh là một người đàn ông thật sự.


Anh có phong cách hơn ông Blackwell.
Anh có thể đẩy được - 28, 29 lần một năm?


- 29,500.
- Anh là tay cừ khôi!


Tôi biết, tôi biết. Thật điên rồ.


Tôi chỉ có điều này.


Điều gì?
Đó là chút khiếm khuyết


từ lúc mới sinh.


Trời, anh bạn. Tôi đã không biết.


- Đó là gì vậy?
- Tôi có một cái đuôi.


Huh?


- Một cái đuôi.
- Ý anh là sao, giống một câu chuyện hả?


Không, một cái đuôi. Một cái đuôi vẫy vẫy.


Xương sống của tôi
dài hơn thông thường.


Nó giống như một dạng gen bất thường.
Nó là một cái đuôi còn dấu vết.


- Không phải chứ.
- Phải đấy.


Thôi đi!


Nếu bạn thân nhất của tôi còn không thể chấp nhận
nó, làm sao một người phụ nữ chấp nhận được?


Chờ một chút. Anh nói thật sao?
Vì nếu thật như thế, tôi phải thấy nó.


- Không, anh không muốn thấy nó đâu.
- Không, Tôi phải thấy nó.


- Lạy Chúa!
- Được rồi, giờ anh tin tôi chưa?


Ôi anh bạn. Nó thật sự vẫy đấy.


Chỉ khi tôi hồi hộp, hay hạnh phúc thôi.


Wow.


Anh có từng nghĩ tới chuyện,
anh biết đó, cắt nó đi chưa?


Cắt nó hả? Tôi không biết tại sao
tôi chưa bao giờ nghĩ về chuyện đó


khi tôi bị đấm liên hồi trong phòng thể dục
bởi một đám những tay đấm bốc thật sự!


(barking)


- Được rồi, bình tĩnh nào.
- Chúa ơi!


Vấn đề là nó là động mạch chính trong người!
Không bác sĩ nào đám động tới nó!


Chà, nó không quá tệ vậy đâu.


Tôi bảo đảm với anh có vài cô
sẽ xem nó là đáng quý.


Như một con chó con.


Thật sao? Anh nghĩ nó giống chó con sao?


Nó đáng yêu như một chiếc cúc nhỏ.


- Anh có muốn nựng anh bạn nhỏ không?
- Không!


Nhưng anh biết đó, tôi không thích chó lắm.


Nhân tiện, anh cần cấy thêm chút
cỏ trên đường lăn bóng đó.


Hả? Ý anh là sao?


Vậy, giờ anh đang làm gì?


- Không có gì. Tại sao?
- Tôi đi nhờ xe được không? Tôi phải gặp một người.


Được. Chắc chắn rồi.


* Seems Iike Ionger than for ever, yeah
Dường như còn dài hơn vô tận


* My home is now a distant Iand
Gia đình tôi giờ là một miền đất xa xôi


* If I had one wish, I wish you couId be
Nếu có một điều ước, tôi ước mình có thể


* Back on that rock in the middIe of the sea
Quay lại tảng đá giữa biển khơi


* My heart is caIIing me to the isIands
Trái tim tôi đang kêu gọi tôi tới những hòn đảo


* My home is now a distant Iand
Gia đình tôi giờ là một miền đất xa xôi


* If I had one wish, I wish I couId be
Nếu có một điều ước, tôi ước mình có thể


* Back on that rock
Quay lại tảng đá đó


Này! Anh là Hal, phải không?


- Chúng ta từng gặp nhau chưa?
- Là tôi đây, Li'iBoy.


Tôi đã gặp anh trên núi với Ralph.


- Ồ phải Li'iBoy. Anh thế nào?
- Yeah.


- Nhìn anh có vẻ như anh đang làm việc bên ngoài.
- Không.


Vậy anh biết Ralph có trong văn phòng không?


Yeah. RaIph!


HaI! Hey, HaI.


Chào. Anh thế nào?


Tôi ổn. Trông anh rất tốt.
Vậy tôi làm gì được cho anh?


- Tôi tới đây để chúc mừng anh.
- Vì..?


Nghe này,


anh đã có một cô gái tuyệt vời, và anh xứng đáng với cô ấy.


Xứng đáng hơn tôi. Và sự thật là,
tôi mừng cho Rosemary.


Nhưng tôi muốn anh hiểu một điều.
Anh tốt hơn là nên tốt với cô ấy, Ralph.


Ralph, nếu anh có bao giờ gây rối
và làm cô ấy không hạnh phúc,


Tôi sẽ chờ một bên,
và sẽ nện anh. Như một con hổ!


Như một con hổ lao vào con nai,
với bộ móng chẻ và cánh tay gãy!


Whoa, whoa, whoa, HaI.
Anh đang nói gì vậy?


Hai người đã quay lại với nhau. Đừng giả vờ nữa.


- Rosemary và tôi không quay lại với nhau.
- Không ư?


Hãy dẹp chuyện này đi. Bố mẹ cô ấy đang
tổ chức một bữa tiệc tiễn cô ấy ngay lúc này.


Tôi thậm chí còn không được mời.


(* ''Comfort Eagle'' by Cake)


(tyres screech)


* We are building a religion,
we are building it bigger


* We are widening the corridors
and adding more lanes...


- Việc này thật điên rồ.
- Phải. Đúng vậy.


- Phải. Đúng vậy.
- Nó cám ơn điều đó đi.


Chúc may mắn, Hal.


Chà, tôi muốn uống chút gì. Các anh thấy sao
nếu chúng ta đi vòng quanh kiếm gì đó uống?


Phải, chúng ta lăn đi.


Yeah.


HeIIo?


- Rosie?
- Xin lỗi. Anh đang...?


Shh.


Anh yêu em. Anh sẽ không đi đâu
cho tới khi em nghe anh nói.


Cậu đang làm gì vậy?


- Bà là ai?
- Tôi là...?


Hal, cậu say rượu sao? Là tôi đây, bà Shanahan.


Tôi có vài điều phải nói với con gái bà.
Tôi sẽ không đi cho tới khi nói chuyện với cô ấy.


Được rồi. Nhưng cậu có thể để Helga
đi làm công việc của cô ấy không?


Sẵn sàng đi, Li'iBoy. Tới giờ biểu diễn rồi.


Chà, Hal, giờ đó là cơ hội của cậu.


Anh đang làm gì ở đây?


Ôi lạy Chúa. Em thật đẹp.


Anh không có quyền ở đây.


- Hal, thôi đi. Việc này không thành đâu.
- Tôi ổn.


Cậu đang làm cái quỷ gì ở đây?


- Tôi đang nói vài lời với con gái ông.
- Tốt hơn là nên nói "vĩnh biệt"!


- Cậu đã làm con bé...
- Steve! Im nào.


Rosemary, anh rất xin lỗi vì anh đã làm tổn thương em.


Anh đã thật sự rất ngốc.


Anh non nớt, thiếu suy nghĩ,
là một gã ngốc hời hợt.


Nhưng anh yêu em.
Em là cô gái duy nhất anh từng yêu.


Và anh chỉ không muốn em đi xa
mà không biết điều đó.


Anh thật sự làm tổn thương em.


Anh biết. Nhưng nếu em cho phép, anh muốn
dành cả cuộc đời còn lại để đền bù cho em.


Chà, thời điểm của anh thật kinh khủng.


Ý em là, em sẽ tới Carabas
tối nay trong 14 tháng.


Anh xin lỗi, Rosemary.
Anh chỉ không thể chờ lâu như thế.


Em hiểu.


Do đó anh sẽ đi với em.


(* ''This is My World')


Cái gì?


Thật đấy, Rosie. Anh bạn Kahuna đây vừa thề
cho anh ấy gia nhập nhóm Tình nguyện nửa tiếng trước.


Đúng vậy. Anh ấy là thành viên chính thức.


Anh có chắc anh muốn làm vậy không?


Cuckoo! Cuckoo!


* lt could never explain your heart


* And the touch of my lips


* lt could never tell you my thoughts


* And you want me to change


* l can’t get used to


* All you want me to be


* l just can’t pretend


* To be anyone else


* Cos it's not really me


* This is my world, this is who lam


* l'm not gonna give up myseIf


* To make your life better


* She said this is how it is


* l got my own life to live


* And you can either accept me


* Or, baby, if it’s love that we share...


- Túi của em đây, Rosemary.
- Cám ơn chị.


- Xin chúc mừng, Hal.
- Thank you.


- Rosemary.
- Bye.


Cứ tới sân bay trước đi.
Tôi sẽ bắt kịp sau. Chúc mừng.


- Chúng ta yêu con, Rosie.
- Con yêu mẹ.


Và Rosemary, con nên
trông chừng anh chàng của bố đấy.


Con sẽ làm vậy.


Gặp lại sau các bạn!


* Oh, but love grows
where my Rosemary goes


* And nobody knows like me


Nói tạm biệt đi. Tạm biệt.


Cô thích chó con, phải không?


Điều gì có liên quan tới chó đều làm tôi thích.


Sao chúng ta không đi vòng lại,
kiếm gì đó uống nhỉ?


- Chắc chắn rồi.
- Được chứ? Đi nào, anh bạn lớn.